Giới thiệu: Một câu chuyện tử tế giữa thời đại ồn ào
Trong làn sóng phim thương mại ngập tràn cú twist và kịch bản giật gân, Mang Mẹ Đi Bỏ lặng lẽ xuất hiện như một bản nhạc trầm buồn - không gào thét, nhưng khiến người ta lặng người. Tác phẩm hợp tác giữa Việt Nam và Hàn Quốc không chỉ là cuộc gặp gỡ văn hóa mà còn là lời thủ thỉ về một chủ đề tưởng chừng khó nhằn: căn bệnh Alzheimer và những đứt gãy âm thầm trong một gia đình.
Với sự tham gia của Hồng Đào và Tuấn Trần, cùng đạo diễn Mo Hong-jin - người từng thành công với Secretly Greatly - bộ phim mang đến không gian lặng, đau, và đầy thương, đủ để gợi lên những câu hỏi sâu sắc: Khi mẹ không còn nhớ mình, liệu ta có thể tiếp tục yêu bà như ngày xưa?
Nội dung: Chuyến đi chạm vào những ký ức bị lãng quên
Mang Mẹ Đi Bỏ kể về Hoan - một thợ cắt tóc trẻ sống trong một xóm lao động nghèo. Anh ngày ngày chăm sóc mẹ già mắc Alzheimer giai đoạn nặng. Bà không còn nhớ Hoan là ai, lẫn lộn quá khứ với hiện tại, và sống như một đứa trẻ ngơ ngác. Những cơn mê sảng, những lần đi lạc, những ký ức mơ hồ về Hàn Quốc… tạo thành vòng xoáy khiến Hoan kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Khi bản thân bắt đầu có dấu hiệu bệnh tật, Hoan quyết định đưa mẹ sang Hàn - nơi người anh cùng mẹ khác cha đang sống - với hy vọng bà sẽ được chăm sóc tốt hơn. Nhưng chuyến đi ấy không chỉ là địa lý. Đó còn là chuyến hành trình trở ngược về những mất mát, về ký ức, và cuối cùng - là hành trình buông tay đầy đau đớn.
Điểm mạnh - yếu: Khi cảm xúc lớn hơn mọi kỹ thuật
Diễn xuất chạm đến trái tim
Điểm sáng rực rỡ nhất của phim chính là diễn xuất của Hồng Đào. Không cần thoại đao to búa lớn, chỉ một ánh mắt, một lần gọi con trong vô thức, bà đã khiến khán giả rơi nước mắt. Nhân vật bà Hạnh - trong sự mơ hồ, quên lãng - vẫn hiện lên như một người mẹ bản năng, đau đáu và đầy thương.
Tuấn Trần cũng có bước tiến vượt bậc. Vai Hoan của anh không còn là chàng trai “diễn cho đẹp”, mà là một người con thật sự bị dồn đến giới hạn - mỏi mệt, đau đớn, bất lực, rồi lại can đảm. Một ánh nhìn đăm đăm vào máy quay, một câu hỏi thốt ra giữa cơn tuyệt vọng: “Chúng ta phải kiên nhẫn đến bao giờ?”, đủ khiến người xem cảm thấy nghẹn ngào.
Kịch bản: Thật thà nhưng đôi chỗ chưa gọn gàng
Phim chọn cách kể chuyện nhẹ nhàng, từ tốn, tập trung vào cảm xúc và không khí - điều ít thấy ở dòng phim chính kịch Việt. Tuy nhiên, chính sự chậm rãi ấy đôi khi lại khiến nhịp phim bị chùng. Một vài cảnh hài nên được tiết chế, một số nhân vật phụ còn gượng gạo. Cái kết - dù đẹp về mặt cảm xúc - lại có phần mở mơ hồ, dễ khiến một số khán giả chưa thật sự hài lòng.
Bối cảnh và nhịp điệu Việt - Hàn hài hòa
Từ xóm nhỏ nghèo ở Việt Nam đến phố xá lạnh lẽo ở Hàn Quốc, đạo diễn Mo Hong-jin đã xử lý tinh tế sự đối lập văn hóa. Phần hình ảnh tuy không quá lộng lẫy nhưng chứa đựng nhiều dụng ý - nhất là trong các chi tiết sinh hoạt đời thường, như một góc bếp cũ, hay ánh sáng lờ mờ của phòng trọ. Bối cảnh Hàn Quốc không phô trương mà chỉ vừa đủ để dẫn người xem đi sâu vào quá khứ của bà Hạnh.
Góc nhìn cá nhân: Một bộ phim cần thiết
Mang Mẹ Đi Bỏ không ồn ào, không bi lụy, cũng chẳng cố gắng làm người xem khóc. Nhưng càng xem, càng thấy tim nhói. Bởi ở đâu đó trong câu chuyện của Hoan và mẹ, có hình ảnh của chính chúng ta - những người con từng một lần mất kiên nhẫn với cha mẹ, từng bất lực trước căn bệnh của người thân.
Phim khiến ta nghĩ về “sự rời xa” không như một thất bại, mà như một hành động dũng cảm. Khi ta yêu đủ sâu, đôi khi, lựa chọn đúng không phải là giữ lấy, mà là học cách để người mình thương được sống tốt - dù có thể không còn ở bên nhau.
Kết luận: Có nên xem hay không?
Rất nên. Nếu bạn từng có người thân già yếu, từng đối mặt với cảm giác bất lực trước sự lụi tàn của trí nhớ, từng trải qua những ngày chăm sóc một người không còn là chính họ - Mang Mẹ Đi Bỏ sẽ chạm tới trái tim bạn.
Không dành cho những ai tìm kiếm giải trí dễ dãi, nhưng là lựa chọn tuyệt vời cho một buổi tối chậm lại, lắng nghe và cảm nhận về những điều thật sự quý giá trong đời: tình thương, sự tha thứ, và dũng khí để buông tay.