Khi cổ tích Lọ Lem hóa thành cơn ác mộng Indonesia
Bước ra khỏi vùng phủ bóng của Hollywood, Indonesia khiến cả châu Á kinh ngạc với những bộ phim kinh dị đậm chất bản sắc, và Lọ Lem Chơi Ngải (Kitab Sijjin & Illiyyin) là minh chứng sống động cho “cơn sốt” ấy. Mượn chiếc khung cổ tích quen thuộc, nữ đạo diễn Hadrah Daeng Ratu cùng biên kịch Lele Laila đã dựng nên một phiên bản Lọ Lem cực kỳ tối tăm, biến hành trình đi tìm phép màu thành cuộc đối đầu với chính những thế lực tăm tối của con người. Sức hút của phim nằm ở lăng kính văn hóa santet độc đáo, những nghi lễ tà thuật nhuốm màu mê tín được khắc họa sống động, vừa kích thích, vừa gây ám ảnh. Ngay khi ra mắt, tác phẩm nhanh chóng trở thành chủ đề nóng bỏng trên các mạng xã hội và diễn đàn điện ảnh toàn châu Á, mở ra nhiều tranh cãi về mặt ý nghĩa xã hội lẫn phong cách kể chuyện lạ lẫm.

Yuli - Nàng Lọ Lem trả thù bằng tà thuật
Phim dẫn dắt người xem theo bước chân Yuli, cô gái mồ côi, khốn khổ sống cùng mẹ kế và gia đình mới của cha. Khác xa hình mẫu Lọ Lem thụ động chờ đợi thần tiên, Yuli lại tự tay nắm lấy số mệnh, tìm đến thao túng của ngải chú với mong muốn trả thù và tự cứu lấy mình. Bối cảnh những năm 2000 đậm chất truyền thống Indonesia vừa tạo cảm giác gần gũi vừa thôi thúc bất an, khi mỗi quyết định của Yuli đều chất chứa sự giằng xé giữa lương tâm và bản năng sinh tồn. Đạo diễn khéo léo dệt lên chuỗi hành trình từ bi kịch hóa thành cơn thịnh nộ, để rồi chính người xem cũng phải liên tục phân vân: đồng cảm hay phán xét cô gái trẻ trước những ngã rẽ nghiệt ngã này?

Sứ mạnh bản địa, rùng rợn và những giới hạn của kịch bản
Không khí kinh dị Santet và dấu ấn hình ảnh Indonesia
Cái làm nên thương hiệu cho Lọ Lem Chơi Ngải rõ ràng là lớp vỏ văn hóa bản địa: tà thuật santet không chỉ được nhắc đến mà còn trở thành linh hồn của phim thông qua nghi thức, hình nhân, những cơn ám ảnh tâm linh lạ lùng mà quyến rũ. Nhà làm phim cực kỳ đầu tư cho mặt hình ảnh, tạo nên bầu không khí u ám, những cảnh quay chặt chẽ, gần với kiểu "body-horror" phương Đông khiến người xem không khỏi rùng mình. Ở đó, yếu tố tôn giáo Hồi giáo được lồng ghép hợp lý, tạo cảm giác chân thực khác biệt hẳn với kiểu “trừ tà” Cơ đốc quen thuộc của phim phương Tây. Từng khung hình, mỗi bóng tối, tiếng thì thầm như vật chất hóa nỗi ám ảnh của vùng đất Indonesia còn đầy mê tín và định kiến với phụ nữ.

Câu chuyện chưa đủ chiều sâu, một số nhân vật thiếu nét đột phá
Dù phần dựng phim giữ nhịp rất tốt (khoảng 90 phút không hề lê thê), kịch bản vẫn mắc phải điểm yếu cố hữu của thể loại trả thù: quá tập trung vào hành động mà chưa kịp khai thác đủ tâm lý nhân vật. Sự chuyển biến từ Yuli thánh thiện sang một người “cùng quẫn”, dám trả giá bằng máu cho quyền tự chủ, diễn ra hơi gấp gáp khiến cảm xúc khán giả dễ chới với, nhất là khi các nhân vật phụ vẫn chỉ quanh quẩn trong những mô-típ cũ: mẹ kế độc ác, người thân hờ hững. Khoảnh khắc cuối cùng của phim, câu chuyện lại tựu chung vào motif "trừ tà bằng niềm tin" khá quen thuộc, dẫu đã được phủ lớp màu Phật giáo và Hồi giáo đặc trưng phương Đông, vẫn khiến người sành phim cảm thấy tiếc nuối vì chưa thể thật sự bứt phá hoàn toàn.

Khi trả thù, nhân quả và thân phận phụ nữ giao hòa
Là người dõi theo từng bước đi của sân khấu kinh dị châu Á, tôi thật sự ấn tượng với tâm thế mạnh mẽ mà Lọ Lem Chơi Ngải mang lại. Mỗi cảnh phim không chỉ dừng lại ở nỗi sợ ánh sáng, lớp máu me hay tà thuật, mà sâu xa hơn là hành trình của một người trẻ bị dồn đến chân tường. Tác phẩm ném Yuli, cùng đại diện cho những phận đời bị chà đạp, vào một mê cung cảm xúc, nơi sức mạnh trả thù, nỗi đau và ước vọng tự do đan cài thành tấm thảm bi kịch. Phim buộc ta nhìn rõ hơn những phía tối của cổ tích, nơi không có bà tiên, hoàng tử, chỉ có khát vọng sống và cái giá phải trả. Đó vừa là điểm lạ vừa là sức lôi kéo bền bỉ, khiến bộ phim vẫn day dứt dù đã tắt màn hình.

Kết luận: Có nên xem Lọ Lem Chơi Ngải không?
Nếu bạn đã quá quen với lối kể chuyện quen thuộc của kinh dị phương Tây, Lọ Lem Chơi Ngải chắc chắn sẽ là cơn gió lạ, vừa làm run rẩy cảm giác vừa khơi gợi nhiều suy ngẫm về nữ quyền, nhân quả và văn hóa phương Đông. Một số hạn chế về kịch bản hay chiều sâu nhân vật không làm giảm sức hút lâu dài mà bộ phim mang lại: cảm xúc, hình ảnh, và tiếng vọng của nền văn hóa Indonesia. Bộ phim rất đáng để thưởng thức trong danh sách “must-watch” cho mọi mọt phim kinh dị Việt Nam mùa này, nhất là khi bạn muốn khám phá một góc nhìn mới lạ, dữ dội và đầy ám ảnh về những câu chuyện cổ tích vốn đã quá quen thuộc.